Họ nằm ôm nhau, nàng cọ cọ mũi mình vào mũi anh, thầm thì: - Em thương anh, thương lắm!... Anh mỉm cười như có lỗi, thực sự trong lòng không thú vị khi nghe những lời âu yếm này của nàng, chúng hạ thấp phẩm chất đàn ông của anh, hạ thấp tình yêu dành cho nàng, người đàn bà duy nhất, người vợ anh đã chung sống tâm đầu ý hợp suốt hai mươi lăm năm qua. Hai người họ, may mắn là chưa hề nguội lạnh, chưa đánh mất cái dịu ngọt tuổi trẻ ngày xưa, miền đó thậm chí sự im lặng, hay một ánh nhìn nồng nàn chợt bắt gặp, một nụ cười cũng đã đủ gợi lên cái điều tuyệt vời, vĩnh cửu mà tạo hóa ban tặng con người vào thời khắc hạnh phúc của đất trời. Trước kia nàng chưa bao giờ thốt lên những lời thương tiếc đó. Anh, không đáp lời nàng, thầm nghĩ tất cả những hạnh phúc, trải theo tháng năm, thuộc ngày xưa đã kết thúc trong cái khoảnh khắc này. Nàng, hình như đã hết yêu anh, đã nguội lạnh, đang cố gắng thay thế tình yêu bằng lòng thương hại, và điều đó hiện hữu như thế, băng giá, già nua...