Sợ sân khấu



Cha tôi thường nói trong chiến tranh không thể quen với tiếng đạn rít. Tôi phát run vì sợ công chúng, không tài nào quen nổi – cũng giống như không thể quen với tiếng đạn rít. Khán phòng mờ mờ tối, rất khó nhìn, chỉ thấy những những khuôn mặt lờ mờ - đâu đó có tiếng ho, tiếng ghế cọt kẹt, thỉnh thoảng tiếng cười rúc rích, tiếng thì thầm. Chỉ cần trong lúc diễn mà tôi nghe thấy ở hàng ghế đầu tiếng miếng thẻ gửi áo khoác rơi xuống đất đã đủ làm tôi chợt kinh hãi như thể quần bị tụt. Ngay lập tức choáng váng vì nghĩ mình diễn nhàm chán, tẻ nhạt, tầm thường, tôi gần như bị lạc mạch diễn, quên luôn lời thoại và nói chung là sẵn sàng khóc oà như thể bị thần kinh. Và nếu trong hồi cuối cùng mà có ai đó đứng dậy, quỷ tha ma bắt, rồi khua lộp cộp đôi giầy mới về phía lối ra thì thất vọng của tôi chẳng để đâu cho hết, lúc ấy tôi chỉ muốn dừng thoại hét điên lên theo lưng anh ta: “Vội đi đâu cái con lừa ngu kia? Còn đủ thời gian ra tầu điện ngầm mà, đồ gia súc! Thoại vừa mới cất lên mà, nghe cho hết đi!”. Tôi, tất nhiên, hoang mang đến tội nghiệp và chẳng làm gì được. Nếu các bạn muốn biết sự thật đầy đủ , thì hầu như tất cả các diễn viên, thậm chí là vĩ đại nhất, đều đã từng trải qua cái cảm giác sợ sân khấu và sợ công chúng, nhưng họ vì tự tin mà im lặng không nói thôi.

Dịch từ Ghi chép cho riêng mình của Iuri Bondarev

Nhận xét