Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 7, 2012

Mang bán

Hình ảnh
- Olia khóc suốt – vợ nói với anh lúc chiều tối – Con không muốn anh làm thế. Giờ nó chùm kín chăn và không ngủ đâu.

Đấu súng

Hình ảnh
Tôi không thể quên được chúng, hai ngôi mộ Nga trong nghĩa địa thị trấn nước Áo gần thành phố Viên, nơi diễn ra hội nghị quốc tế các nhà văn.

Thảo nguyên

Hình ảnh
Đôi khi tôi cố nhớ lại những cảm nhận đầu đời của mình, những tiếp xúc đầu tiên với thế giới, đánh thức chúng với hy vọng điều này có thể giải thích cho tôi điều gì đó, đưa tôi về thời thơ ngây của những bất ngờ hạnh phúc, của niềm phấn khích mơ hồ và tình yêu hân hoan, trả lại những gì sau này khi thành người lớn tôi không còn cảm nhận được một cách trong sáng và sâu sắc như thế. Từ độ tuổi nào tôi nhớ được về mình? Điều đó diễn ra ở đâu? Ở Ural hay vùng thảo nguyên Orenburg? Khi tôi hỏi ba mẹ chuyện này, cả hai người đều không thể đánh thức trong kí ức những chi tiết về tuổi thơ xa xôi của tôi. Dù thế nào đi nữa, sau nhiều năm trôi qua, tôi hiểu cái khoảnh khắc tột đỉnh hạnh phúc mà nhận thức nắm bắt và lưu giữ được - đó là giây khắc gặp gỡ nhiệm mầu giữa quá khứ và hiện tại, cái đã mất vĩnh viễn và vẻ đẹp vĩnh cửu đang hiện hữu, cái trẻ thơ và sự trưởng thành, kiểu như những giấc mơ vàng son kết nối với thực tại. Nhưng cũng có thể những cảm xúc đầu tiên chỉ là sự t

Con chó nhỏ

Hình ảnh
Suốt đêm anh trằn trọc trở mình, vùi đầu vào chiếc gối nhầu nhĩ, cắn chặt răng rên rỉ như đang đau đớn – anh không thể quên chuyện xảy ra ban ngày, cái cảm giác xót xa phạm tội không hề mất đi, trước mắt anh cứ hiển hiện từng chi tiết những gì đã xảy ra. Mặt trời ấm áp, ngày thứ Bẩy tháng Ba đầy nhiệt lượng bừng sáng khắp Matskova. Tuyết đen bẩn tan khắp mọi nơi, những khoảng vỉa hè vừa khô bốc hơi nghi ngút, những vũng nước trên mặt đường sáng lấp lánh như gương, nhiều người qua đường đã chuyển sang mặc trang phục mùa xuân. Trong xe ô tô đã thấy nóng, chật chội vì ánh nắng loá mắt ở kính trước, ở nắp capo, lòng anh cũng tràn ngập một cảm giác thư thái, phấn chấn của mùa xuân cùng niềm hạnh phúc mong chờ giây phút lao ra khỏi Matskova, chạy xe trên con đường vừa khô ráo ngang qua những cánh đồng và chỉ bốn mươi phút sau có mặt tại nhà nghỉ ngoại ô cùng vợ và các con, tuần trước anh đã đưa họ tới đó nghỉ. Vượt qua cái ngã tư ồn ào, loá mắt, sàn sạt tiếng xe anh rẽ vào một c

Tiếng thét

Hình ảnh
Đang thu, ngày ấm và sáng, không gian lãng đãng mầu khói hồng mỏng mảnh, lá phong rời cành, bay lượn, chạy xao xác trên mặt đường, lấp ló bên những bức tường nhà còn đọng hơi ấm màu hè rớt. Trong cái góc phố Mastkova lặng lẽ này những chiếc ô tô ngập bánh xe trong những đống vàng mùa thu xào xạc, dường như chúng bị bỏ quên, buồn rầu đứng bên vệ đường trong nỗi cô đơn đằng đẵng, lá khô nằm trên chắn bùn, trên các thanh tản nhiệt, dồn thành đống trên tấm kính gió, tôi thả bước, lắng nghe tiếng lá gãy dưới chân và thầm nghĩ:  “Một ngày bình yên đến tuyệt vời, mùa thu muộn đầy nắng dịu dàng quá - có gió nhẹ, có mùi say ngái, có thảm lá trên mặt hè, trên vỏ xe, có hơi ấm và không khí trong lành của núi ... Mình chưa bao giờ nhận ra thiên nhiên nhân từ đến thế ngay cả trong mất mát và tái sinh của nó. Đúng vậy, mọi thứ thật tự nhiên, bởi thế nên tuyệt vời!”… Bỗng nhiên tôi có cảm giác từ một chỗ nào đó trong ngôi nhà, phía trên những vỉa hè vắng lặng, những chiếc ô tô trơ trọi phủ

Klara

Hình ảnh
Chuyện của một hoạ sĩ Tặng con gái Katia   Nghề nghiệp buộc tôi phải đi đây đó khắp đất nước. Tôi thích ban đêm xuống tầu ở một ga xép giữa rừng, đứng một mình trên sân ga vắng lặng, lắng nghe tiếng thở dài của chiếc đầu máy hơi nước đang xa dần. Rừng đang ngủ say, âm thanh vang vọng trên những con đường mòn, như trong những dãy hành lang trống. Tôi thích đi bộ trong rừng chiều và lắng nghe tiếng rì rầm của nó, tiếng hót ngái ngủ của chim, tiếng chí chóe của bầy chim giẽ trên những hồ nước gần đó, rồi thả bước trên con đường đầy bụi mềm băng qua cánh đồng, và nhận ra những đốm lửa phía xa xa trên sườn đồi. Về mùa hạ những ngọn lửa ấy trông ấm áp, còn vào độ thu chúng lập lòe và run rẩy trong gió. Lát sau chòm sao Orion xuất hiện, soi sáng suốt đêm trên những cánh rừng trong những vực nước tối đen nơi thâm sơn cùng cốc. Tôi thường về sống ở nông thôn toàn bộ thời gian hè cho đến khi thu sang. Sáng sáng thức dậy khi mặt trời vừa mọc rồi lang thang cả ngày qua những

Giây khắc

Hình ảnh
Nàng nói, áp người vào anh: - Trời ơi, tuổi xuân trôi qua nhanh quá!.. Mình có yêu nhau không – làm sao để quên được? Bao năm tháng đã qua từ lúc mình quen biết nhau - một giờ hay một đời?

Không đều

Hình ảnh
- Anh sẽ mãi tốt với em? Sẽ không xúc phạm em? Anh biết em xót nó nhường nào không! - Xót ai? - Xót thân. - Anh yêu em, người đàn bà duy nhất ơi. - Có chắc anh mãi mãi yêu em không? Nếu có chuyện gì đó xảy ra với em, anh sẽ nhớ em chứ? - Sẽ không có bất cứ chuyện gì xảy ra với em cả. - Nhưng nếu như? - Vậy suốt một đời. Nhưng sẽ không có bất cứ chuyện gì xảy ra với em cả. - Anh nghe này, trong tình yêu cũng chẳng có công bằng. Nó chia thành những phần không đều. Chẳng có phần nào đều cả. - Anh không hiểu. - Em được phần to hơn, anh phần bé hơn. Anh yêu em ít hơn. - Phép tính lạ nhỉ! - Không, không đâu, điều kinh khủng là người ta chán nhau. Anh thấy buồn cười, nhưng em lại thường xuyên nghĩ đến điều này. Nếu lúc nào đó em làm anh phát chán, anh hãy ra đi nhé, đừng nói gì hết. Dịch từ Những Khoảnh Khắc của Iuri Bondarev

“Em thương anh quá...”

Hình ảnh
Họ nằm ôm nhau, nàng cọ cọ mũi mình vào mũi anh, thầm thì: - Em thương anh, thương lắm!... Anh mỉm cười như có lỗi, thực sự trong lòng không thú vị khi nghe những lời âu yếm này của nàng, chúng hạ thấp phẩm chất đàn ông của anh, hạ thấp tình yêu dành cho nàng, người đàn bà duy nhất, người vợ anh đã chung sống tâm đầu ý hợp suốt hai mươi lăm năm qua. Hai người họ, may mắn là chưa hề nguội lạnh, chưa đánh mất cái dịu ngọt tuổi trẻ ngày xưa, miền đó thậm chí sự im lặng, hay một ánh nhìn nồng nàn chợt bắt gặp, một nụ cười cũng đã đủ gợi lên cái điều tuyệt vời, vĩnh cửu mà tạo hóa ban tặng con người vào thời khắc hạnh phúc của đất trời. Trước kia nàng chưa bao giờ thốt lên những lời thương tiếc đó. Anh, không đáp lời nàng, thầm nghĩ tất cả những hạnh phúc, trải theo tháng năm, thuộc ngày xưa đã kết thúc trong cái khoảnh khắc này. Nàng, hình như đã hết yêu anh, đã nguội lạnh, đang cố gắng thay thế tình yêu bằng lòng thương hại, và điều đó hiện hữu như thế, băng giá, già nua

Cái nhìn

Hình ảnh
Tôi bắt gặp câu chuyện này tại một sàn nhẩy ngoài trời ở ngoại ô. Bộ dạng vui vẻ, thân hình uyển chuyển, mũi cao, đôi mắt đen tỏa sắc tím mê hoặc, hắn mời nàng nhảy với vẻ thèm thuồng thú tính tới mức nàng sợ hãi nhìn hắn bằng cái nhìn bối rối, tội nghiệp của cô gái xấu xí không mong đợi được người khác để ý.

“Đừng dừng xe!”

Hình ảnh
Chuyện của một người bạn Buổi chiều Chủ nhật tháng Bẩy chúng tôi từ nhà nghỉ ngoại ô trở về, chạy giữa dòng xe trên đại lộ, nhìn ngắm những tòa nhà chọc trời của Matskova phía xa. Cả khu ngoại ô rực mầu than hồng qua những ô kính nhà mới; chúng như những tượng đài thẳng góc dị dạng trên sao Hỏa nhô cao khỏi đường chân trời trong khoảng không gian hình học câm lặng. Không hiểu sao tôi có cảm giác chiếc xe của chúng tôi sắp sửa trôi vào một thành phố xa lạ ngập ánh hoàng hôn trên một hành tinh bí ẩn. Bỗng nhiên bên đường có một điều gì đó đập vào mắt, và chưa kịp định thần xác định chuyện gì làm mình chú ý lúc đó, tôi ngoái đầu và nhìn thấy ngay bên phải chiếc xe “Jiguli” mầu anh đào bóng lộn đang đỗ bên vệ đường gần hàng bạch dương non mới trồng còn đang dịu dàng khoe những thân mảnh mai hồng hào. Một thứ ánh sáng hồng ấm như thế trong xe, đằng sau lớp kính đóng chặt, trên khuôn mặt bình thản của người lái xe đang đặt bàn tay cầm điếu thuốc trên vô lăng, trên đôi má đầy đặn

Một cảm nhận khác về bài thơ "Mùa lá rụng"

Hình ảnh
Liệu có một lớp nghĩa nào khác nằm dưới bài thơ “Mùa lá rụng” nữ thi sĩ Olga Berggoltz? Tôi tự hỏi như vây. Câu chuyện bắt đầu từ việc lờ mờ cảm nhận có một cái gì đó chưa diễn đạt hết trong bản dịch đã đóng đinh vào tâm thức những người yêu thơ Olga Berggoltz. Nếu bạn đã đọc bản dịch đó, hay đọc entry trước xin tạm thời quên nó.  Olga Berggoltz viết bài thơ “Mùa lá rụng” năm 1938. Giai đoạn này cuộc đời riêng của bà ra sao? Theo Wikipedia tiếng Việt: Cuối thập niên 1930, Berggoltz liên tục gặp bi kịch trong cuộc sống. Hai con gái của bà là Irina và Maya lần lượt qua đời. Năm 1938 đến lượt Boris Kornilov bị kết án nhầm và bị xử bắn trong giai đoạn cuộc Đại thanh trừng, bản thân Olga Berggoltz cũng bị bắt giam vì liên hệ với “kẻ thù của nhân dân”. Boris Kornilov là người chồng đầu tiên của Olga Berggoltz, bà lấy ông khi 16 tuổi. Đó là một nhà thơ tài danh và bạc phận. Năm 1936 ông bị khai trừ khỏi Hội Nhà văn. Trong cuộc Đại thanh trừng, vào ngày 19/03/1937 Kornil