Con yêu




Gợi về trong kí ức tôi hình ảnh toa tầu cũ kĩ, chật chội ngột ngạt hơi người khi chúng tôi từ một thành phố Ukraina trở về Matskova sau khi đi thăm bà mẹ vợ ốm.

Cô con gái ba tuổi của chúng tôi quấn mình trong chiếc áo lông thỏ mầu xám nằm ngủ trong góc gường tầng lạnh lẽo, tôi và vợ yên lặng ngồi phía dưới chân con, lo lắng chờ lúc đoàn tầu tiến vào ga Kiev.

Tôi nhớ hồi ấy sau chiến tranh, khách đi tầu nôn nóng trên lối đi trong toa, giọng người hét gọi nhau trong khoang, những đống va ly, tay nải, hòm xiểng và những khuôn mặt xa lạ giận giữ. Tay trái xách va ly, tay phải nâng con gái, bé vẫn chưa thức giấc. Nó thở nhè nhẹ dưới lần mũ trùm đầu, còn tôi di chuyển về phía lối ra sau khi dặn vợ đi sát phía sau mình.

Trên lối ra vào toa tầu thực sự nhốn nháo, khi nhích được tới bậc lên xuống tôi hiểu ngay mình không thể vừa xách va ly vừa bế con xuống được cái sân ga đang sôi ùng ục người kia.

- Em ôm con thật chắc – tôi bảo vợ, lấy khuỷ tay chống đỡ đám đông – Anh sẽ xuống trước, rồi em chuyển con cho anh. Nhớ cẩn thận…

Vào lúc đó, trong khi chen lấn xô đẩy, trong cái phi lý vội vã hoang dã kia có một khoảnh khắc tôi ghi nhớ suốt đời, một khoảnh khắc hạnh phúc không lặp lại của tình cha dành cho cái sinh linh nhỏ bé đang ngủ mong manh là con gái tôi kia.

Vợ chuyền con gái sang cho tôi, bé vẫn chưa thức giấc, đầu ngoẹo sang một bên trong chiếc mũ chùm đầu. Chiếc áo lông của con bị tuột bung cúc, đôi tay nhỏ bé vướng trong hai ống tay áo dài lượt thượt, và tôi trông thấy thân hình nhỏ bé bất lực của con vươn về phía mình, đôi chân xỏ ủng xinh xinh, thoáng trong tôi ý nghĩ giờ phút này tôi sẽ chết bởi yêu thương đến tuyệt vọng cái yếu đuối không được bảo vệ của sinh linh gần gũi nhất với mình, trên đời này có gì quý giá hơn cái sinh linh ấy đâu. Tôi đỡ thân hình bé nhỏ của con trong chiếc áo lông ấm áp bị tuột cúc, áp vào mình che chở chặt đến nỗi bé bật khóc trong mơ. Và tôi chỉ biết thốt lên:

- Có ba đây, con yêu…

Dịch từ Những Khoảnh Khắc của Iuri Bondarev

Nhận xét