“Đừng dừng xe!”




Chuyện của một người bạn

Buổi chiều Chủ nhật tháng Bẩy chúng tôi từ nhà nghỉ ngoại ô trở về, chạy giữa dòng xe trên đại lộ, nhìn ngắm những tòa nhà chọc trời của Matskova phía xa. Cả khu ngoại ô rực mầu than hồng qua những ô kính nhà mới; chúng như những tượng đài thẳng góc dị dạng trên sao Hỏa nhô cao khỏi đường chân trời trong khoảng không gian hình học câm lặng. Không hiểu sao tôi có cảm giác chiếc xe của chúng tôi sắp sửa trôi vào một thành phố xa lạ ngập ánh hoàng hôn trên một hành tinh bí ẩn.

Bỗng nhiên bên đường có một điều gì đó đập vào mắt, và chưa kịp định thần xác định chuyện gì làm mình chú ý lúc đó, tôi ngoái đầu và nhìn thấy ngay bên phải chiếc xe “Jiguli” mầu anh đào bóng lộn đang đỗ bên vệ đường gần hàng bạch dương non mới trồng còn đang dịu dàng khoe những thân mảnh mai hồng hào. Một thứ ánh sáng hồng ấm như thế trong xe, đằng sau lớp kính đóng chặt, trên khuôn mặt bình thản của người lái xe đang đặt bàn tay cầm điếu thuốc trên vô lăng, trên đôi má đầy đặn của anh ta, đôi má có cảm giác tròn trịa, no nê thêm bởi bộ ria rậm. Tôi hiểu ngay điều gì bất ngờ thu hút sự chú ý của tôi đến chiếc xe đơn độc bên vệ đường này.

Trong xe, người ta đang đánh một phụ nữ. Tôi không nhận rõ mặt những người này, tôi chỉ kịp thấy một người đàn ông quỳ ở ghế trước cạnh người lái xe, anh ta quay về phía sau, cúi gập người, lấy hai tay như thể con mèo đực dùng hai chân đánh vào mặt người phụ nữ, còn chị này, rũ rượi mái tóc vàng nhạt, co rúm lại, kêu không thành tiếng, nép chặt lưng và gáy vào ghế sau. Chị thậm chí dùng cả hai đầu gối để che chắn, co giật, run rẩy dịch chuyển chúng phía trước làm chiếc váy ngắn tụt cao lên. Một phụ nữ khác, tóc đen, gày gò, lộ một phần khuôn mặt mỏng quẹt, tức tối bặm chặt đôi môi, ngồi bên cạnh ra sức đẩy dúi xuống, giữ chặt hai đầu gối trần của người phụ nữ, giúp người đàn ông giáng những cú đấm vào mặt chị ta.

Tôi nghiến răng, không ý thức được mình sẽ làm gì hay có thể làm gì vào cái giây phút tiếp sau khi thấy cái cảnh đánh đập tàn bạo như thế sau lần cửa kính ô tô, tôi tạt xe vào vệ đường, nơi có cái buồng tra tấn hiện đại ẩn dưới hình dáng chiếc xe hơi, ngay lập tức tôi nghe thấy giọng cảnh báo đầy tức giận của bà vợ ngồi bên:

- Em xin anh – Đừng dừng xe lại!

- Không thể để thế được! Em nhìn xem họ đang làm gì với người phụ nữ kia!

- Em có thấy. Nhưng biết đâu cô ấy mắc lỗi gì đó kinh khủng lắm.

Khuôn mặt vợ dưới lớp trang điểm lúc này trắng bệch, như vẫn thường thấy sau mỗi xuất diễn, trong phòng tấy trang của diễn viên. Và bỗng nhiên lần đầu tiên tôi nhìn thấy hai nếp nhăn nhỏ xa lạ hằn trên đôi môi đậm son đang ngặm điếu thuốc lá của nàng.

Nàng không nói thêm gì nữa. Nàng rít thuốc, phả khói vào tấm kính gió và đăm chiêu gạt tàn thuốc bằng cái móng tay sơn hồng để dài.

Tôi cũng im lặng, thỉnh thoảng lại thận trọng liếc nhìn vợ. Tôi yêu và ghen tuông nàng đến mất trí, cho dù đã hơn hai mươi năm chung sống bên nhau, và lúc này bàng hoàng, bị đốn gục bởi hai nếp nhăn trên bờ môi nàng, bởi câu nói bí hiểm bất ngờ của nàng, tôi nghĩ rằng hoặc nàng đã phản bội tôi với một kẻ nào đấy hoặc nàng sẽ phản bội tôi vào một ngày đen tối nào đấy – và bỗng nhiên tôi thấy kinh hoàng, dường như ngay cạnh đây thôi cả hai chúng tôi bị tuổi già cô độc cười nhạo báng.

Dịch từ Những Khoảnh Khắc của Iuri Bondarev

Nhận xét