Con chó lạ




Chuyện của người chủ biệt thự

- Đêm đêm con chó lạ tru quanh biệt thự của chúng tôi không thể chịu nổi, rồi nó dẫn Mery nông nổi của tôi đi suốt, sau những cuộc hò hẹn kiểu ấy cô nàng ngốc nhếch si tình trở về với bộ mặt hối lỗi, khúm núm ve vẩy cái đuôi.

Một hôm con chó lạ kia xuất hiện lúc nhá nhem tối, từ trong bụi cây nó tiến ra lối đi cuối vườn, cô nàng xinh đẹp của tôi nhảy phắt lên bậc thềm, giỏng tai nghe ngóng, điệu đà khua những chiếc chân trắng, ngóng về phía bờ rào, nơi vị chúa tể của nàng đang đợi. Tôi quát to đuổi Mery quay lại và nhặt cây chổi lăn lóc trên cỏ, tôi gầm gừ doạ nạt “Cút ngay, con chó kia”

Thế nhưng con chó lạ vẫn nằm bên bờ rào và điềm nhiên quan sát từ chỗ đó, hướng cái mặt sói về phía Mery, cô nàng này thấy giọng tôi nghiêm nghị, liền chui vào gầm ghế ngoài vườn và thu mình, nằm chết dí ở đó.

Tôi không thể giải thích tại sao cái gã ve gái này lại coi thường nguy hiểm, và tự tin dũng cảm đến chỗ hẹn sớm thế, chỉ có điều trong tôi chợt xuất hiện một nỗi căm ghét: phải dạy gã lang thang mất dạy này chừa thói đó.

Nắm chặt cái chổi trong tay, tôi len lén tiến đến bờ cây, mỗi lúc một gần con chó lạ, còn nó dường như chẳng nhận ra điều gì, chỉ lười nhác nghiêng tai nghe tiếng cành cây gẫy dưới bước chân tôi.

Tôi dừng lại, như đang săn mồi, thậm chí nín thở, như trước lúc bóp cò, chờ cái thời điểm lao ra cuối cùng và nện vào cái đầu chó đáng ghét đang thản nhiên quá đáng kia. Tôi thấy trước cú lao người được tính kĩ khỏi bụi cây, cái đập chổi cảnh cáo vào đầu con chó và tôi tưởng tượng ra nó rít lên, sợ hãi và thảm hại bỏ chạy, đuôi cụp xuống.

Và như một tia chớp lao lên phía trước, tôi hùng dũng vung cái chổi, nhưng trong lúc vội vàng tôi vướng chân vào đám cây rậm rạp và ngã đập xuống đất đau điếng. Con chó lạ quay đầu về phía tôi dò hỏi, rồi nó đứng dậy và thong thả bước vào bóng những bụi cây bên bờ rào.

Trong cơn hăng máu không kìm chế tôi chồm dậy, lấy hết sức ném cái chổi theo, nhưng tất nhiên ném trượt, và tức điên vì cú ném không trúng đầu con chó xấc xược, cái loại không bị trừng trị, không thắng nổi kia.

Mery không nhìn tôi. Nó sợ phải ngước mắt lên, trên khuôn mặt xinh đẹp của nó, chỗ cặp lông mày thoáng rung một vẻ gì đó. Phải, phải rồi, nó cười nhạo tôi, nó hiểu tất cả, chê trách tôi rất nhẹ nhàng, rồi cùng nhau cao ngạo tha thứ cho cơn nóng giận mù quáng của tôi dành cho vị chúa tể của nó.

Dịch từ Những Khoảnh Khắc của Iuri Bondarev

Nhận xét