Con chó nhỏ




Suốt đêm anh trằn trọc trở mình, vùi đầu vào chiếc gối nhầu nhĩ, cắn chặt răng rên rỉ như đang đau đớn – anh không thể quên chuyện xảy ra ban ngày, cái cảm giác xót xa phạm tội không hề mất đi, trước mắt anh cứ hiển hiện từng chi tiết những gì đã xảy ra.

Mặt trời ấm áp, ngày thứ Bẩy tháng Ba đầy nhiệt lượng bừng sáng khắp Matskova. Tuyết đen bẩn tan khắp mọi nơi, những khoảng vỉa hè vừa khô bốc hơi nghi ngút, những vũng nước trên mặt đường sáng lấp lánh như gương, nhiều người qua đường đã chuyển sang mặc trang phục mùa xuân. Trong xe ô tô đã thấy nóng, chật chội vì ánh nắng loá mắt ở kính trước, ở nắp capo, lòng anh cũng tràn ngập một cảm giác thư thái, phấn chấn của mùa xuân cùng niềm hạnh phúc mong chờ giây phút lao ra khỏi Matskova, chạy xe trên con đường vừa khô ráo ngang qua những cánh đồng và chỉ bốn mươi phút sau có mặt tại nhà nghỉ ngoại ô cùng vợ và các con, tuần trước anh đã đưa họ tới đó nghỉ.

Vượt qua cái ngã tư ồn ào, loá mắt, sàn sạt tiếng xe anh rẽ vào một con đường nhỏ yên tĩnh song song đường cao tốc, anh từ từ chạy xe qua những vũng nước rộng, vòng tránh những tảng băng ố vàng mà những người lao công cậy lên, ngang qua những chiếc ô tô bê bết bùn đứng bên vệ đường, những ki ốt lấp lánh ô kính trưng hàng, những người đi bộ trên hè với áo khoác mở phanh.

Đằng trước, trong ánh nắng chói loá bên vệ đường anh thấy một chiếc ô tô đang kích bánh; một người đàn ông không mặc áo khoác, không đội mũ, chỉ mặc bộ vét mầu xám đang loay hoay bên bánh xe với chiếc ca lê trong tay, anh khoan khoái nghĩ: “ Đúng là mùa xuân đã về”.

Chỉ mới kịp nghĩ vậy, anh nhìn thấy một chú chó con chui ra từ gầm chiếc xe đang kích, nó nhảy vọt qua chân người đàn ông đang cúi xuống bánh xe, một con chó mầu nâu sẫm, với cái mõm nhỏ ngộ ngĩnh, nó nghịch ngợm nhẩy quẫng lên lao ngang vào xe anh.

Tốc độ xe không lớn, anh vội đạp phanh nhưng không thể dừng xe ngay. Chiếc xe trượt trên mặt băng, đúng giây phút ấy con chó đã sát gần, cất tiếng sủa tinh nghịch, lắc lắc đôi tai ngộ nghĩnh, nó loáng qua bên dưới bộ tản nhiệt và ngay lúc đó nghe thấy tiếng va chạm dưới gầm xe, rồi chiếc xe như cán phải một vật cứng, có cảm giác hơi xóc lên – anh, toàn thân đẫm mồ hôi, cuối cùng với tất cả sự cố gắng cũng dừng được xe, lòng kinh hoàng với những gì cảm nhận và thấy vào giây phút ấy.

Chưa nhả phanh, anh ngó ra và vẫn với vẻ sợ hãi ấy anh thấy con chó đã ở cạnh người đàn ông mặc áo vét xám – nó thõng thượt toàn thân, hình như khe khẽ than trách, rên rỉ, dũi cái mõm nhọn tìm đôi tay người đàn ông.

Còn anh, chết lạnh, hết nhìn con chó, rồi nhìn người đàn ông mặc áo vét đang bối rối cúi nhìn anh, anh ý thức được mình vừa gây ra một tội lỗi không có cơ hội sửa chữa, như gây một cái chết.

Anh cảm thấy rõ cú va đập dưới gầm xe và cũng hiểu rõ con chó trong cơn hăng vẫn đủu sức di chuyến, dường như nhận ra lỗi của mình, cầu xin sự tha thứ, nó rúc rúc mõm vào bàn tay ông chủ, liếm những ngón tay ông, còn người đàn ông mặc áo vét ra sức vuốt ve, trấn an nó, ông ta vẫn chưa biết một phút trước chiếc xe đã lắc hẳn lên và kinh khủng bởi một vật cứng.

Người đàn ông mặc áo vét bế con chó lên tay, tiếp tục vuốt ve đôi tai dài của nó, gãi vào cái đầu lấm ướt bùn của nó, ông quay khuôn mặt trắng bệch đi chỗ khác.

- Anh lái kiểu gì mà không dừng xe được?- người đàn ông tiến lại gần nói giọng quở trách.- Con chó này dại dột lắm, anh có hiểu không?

Trên vỉa hè và xung quanh người đàn ông đang ôm con chó ư ử trên tay bu lại một đám người giận dữ la hét; ai đó đập mạnh nắp capo biểu thị sự lên án và tức giận quen thuộc của người qua đường dành cho lái xe, cái phản ứng thường thấy ở các vụ tai nạn trên phố, còn anh, nóng bừng người khinh bỉ chính mình vì cái phản ứng tự vệ gần như bản năng, ngẹn giọng thốt lên:

- Nhưng anh ... sao lại để chó chạy ra đường?

Anh không nhớ đã chạy xe khỏi Matskova ra đường cao tốc như thế nào, dường như trong anh mọi thứ bị đốn ngã, bị cắt phăng, lòng ngập ứ cảm xúc đớn hèn đến buồn nôn và ghê tởm cái câu nói tự bênh vực của mình, nó cứ văng vẳng bên tai: “Nhưng anh ... sao lại để chó chạy ra đường?”

Nhìn con đường, anh lại hình dung thật rõ con chó với cái mõm nhỏ ngộ nghĩnh lúc nó đùa nghịch, hài hước lắc lắc đôi tai, lao vào xe, anh cảm nhận cái va chạm khô khốc dưới gầm xe, hình dung cái khối sắt đập vào đầu nó ra sao và trong nỗi sợ hãi chết chóc con chó lao mình vào bánh xe như thế nào, nó không hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra, tại sao trong khi chơi đùa với cái xe xa lạ này nó lại bị đau khủng khiếp thế.

“Mình đã giết nó...Trong cơn hăng nó cố chạy về với chủ. Nó lắc đầu như thế, rúc mặt vào tay ông ta như thế, đúng là nó muốn đươc cứu!..” Anh nghĩ và cắn chặt hàm răng, nhăn nhó, lấy tay xoa mặt, anh chẳng thấy con đường, chẳng thấy tuyết tan, chẳng thấy cánh đồng tháng ba ướt át dưới vầng mặt trời mùa xuân tuyệt vời.

Một giờ sau anh về đến nhà nghỉ, anh không hôn vợ, không hôn các con, dường như anh đã đánh mất cái quyền đó, anh chỉ nhìn chằm chặp hồi lâu vào cô con gái sáu tuổi của mình, anh bế con lên, ghì chặt bé vào mình.

Dịch từ Những Khoảng Khắc của Iuri Bondarev

Nhận xét