Bụi




Nắng nóng suốt cả tháng, không khí trên sân học viện bị nung nóng đến độ qua lần áo quân phục ướt đẫm mồ hôi cả người vẫn cảm nhận được nó – cái ngột ngạt khó chịu như trong phòng tắm hơi tích tụ trên sân tập trải sỏi nóng bỏng. Thỉnh thoảng, sau những ô cửa sổ bị hàng phong lấp lóa trong nắng nóng che khuất thoáng hiện ra dãy tường dài màu xám – suốt con đường bụi cuốn mù mịt dưới bánh xe quân sự, tràn qua hàng rào lơ lửng hồi lâu.

Các chàng học viên, cháy nắng đen nhẻm, đầy bụi bặm (trong miệng lúc nào cũng lạo xạo cát) chẳng ăn gì, chỉ thấy khát, đang chuẩn bị cho kì thi trong lớp pháo binh, mỗi chốc các chàng lại chạy vào phòng tắm nốc lấy nốc để thứ nước âm ấm tanh tanh mùi sắt tây từ vòi cho đã khát. Ngày bất động nóng bỏng đậm đặc trong lớp; người trợ giảng uể oải gõ phấn vào bảng, vẽ sơ đồ hỏa lực, lấy chiếc khăn tay nhầu nhĩ lau mồ hôi trên cái cổ đỏ lựng, những vết sẫm loang dưới nách áo, nhòe ướt những khoảng hình bán nguyệt trên bộ quân phục bạc mầu, những khuôn mặt măng tơ của học viên lúc sáng rỡ lên, lúc ngây đờ như buồn ngủ.

Cái cảm giác rất xa về một mùa hè nắng lửa ấy giờ đây lại xuất hiện trong tôi, khi không hiểu vì mối liên hệ nào tôi bỗng nhớ đến người phụ nữ xinh đẹp xa lạ đứng bên lối vào học viện, nói chuyện với một sĩ quan tóc vàng vui tươi mặc chiếc áo trắng cổ cứng, hơi nhăn mặt lại, người phụ nữ mỉm cười dịu dàng với anh và giơ chiếc ô mỏng mở rộng ra che luồng bụi nóng hầm hập cho anh.

Viên sĩ quan trẻ ấy chỉ huy đại đội chúng tôi.

Một tuần sau đó chúng tôi được cử đi Stalingrat, và sau đó tôi không thấy anh trong số những người sống sót trở về. Người phụ nữ ấy là ai? Vợ? Người yêu? Em gái? Chị có còn nhớ cái khoảnh khắc ấy, lúc muốn dùng chiếc ô che cho anh, che cho mình khỏi cơn lốc bụi nóng hầm hập?...

Dịch từ Những Khoảnh Khắc của Iuri Bondarev

Nhận xét