U Mê




Tôi lải nhải không chán những lời mơn trớn táo tợn, còn nàng cười cưòi đáp lại bằng giọng điệu bỡn cợt rất đàn bà, khi biết chắc người khác đang thích mình.

- Muốn giữ đức hạnh, em vẫn có thể mời anh vào nhà uống một tách trà. Anh hứa sẽ ngồi thật ngoan, chỉ ngắm em thôi, và thầm hỏi: Chúa mang em từ đâu tới vậy?

- Ngồi thật ngoan? Ngoan mà môi em đau hết đây này. Mai em biết làm sao với cặp môi xưng?

- Mai chúng ta lại lang thang sang bên kia sông Moscow, nếu em tha lỗi cho sự liều lĩnh của anh.

- Tất nhiên rồi. Vả lại cả anh và em cùng có lỗi. Em thật chẳng hiểu gì nữa. Ôi, đêm hè – nàng nói, khi hai chúng tôi dừng lại dưới hiên nhà – Anh nhìn xem, quanh mình vắng lặng và tinh khiết quá. Đã cuối tháng Tư rồi. Anh có thấy mùa đông qua hẳn rồi không, chàng ngốc?

- Anh thấy bây giờ em sẽ đi mất, chỉ còn lại một mình anh. Anh sợ.

- Trời ơi, anh lãng mạn quá đáng! Chỉ còn lại mình anh. Cả đêm anh lôi em đi khắp Moscow như một cô bé học trò. Em và anh làm đủ mọi chuyện rồ dại, mà ngày mai, à không, sáng nay chứ, em còn phải lên lớp giảng bài cho sinh viên. Mà thực ra, anh chẳng có lỗi gì hết, em mới đáng tội. Bỏ chồng, và sống buông thả thế này. Vậy đấy, một phụ nữ ba mươi, một nhà toán học.

- Cho anh hôn em đi, cô phó tiến sĩ.

Tôi vừa buông ra, nàng đã vội bước ngay đi, khua vang gót giầy trên bậc thềm.

Xa xa, phía ngoại ô Moscow, ban mai tháng Tư đang thức dậy. Những đoàn tầu đêm từ xa xôi trở về lúc rạng sáng rền rĩ kéo còi, mệt mỏi thở dài trên sân ga lạnh ngắt ướt đẫm sương đêm. Ngoài đường, bóng đêm hãy còn đọng lại quanh quầng sáng nhợt nhạt, lễnh loãng của những ngọn đèn đường. Hết một đêm thật sao?

Đèn đường tắt dần. Đằng kia, mới đây thôi những vườn cây còn nhòa bóng trên những khoảng sân bên sông, giờ đã thấy rõ bầu trời đang tách dần khỏi những mái nhà. Đường phố, trong bóng mờ nhập nhoạng, còn chưa vang vọng tiếng những chuyến tầu điện đầu tiên, vạn vật còn chìm trong tĩnh lặng ban mai, chỉ có tiếng nước chảy róc rách trong các đường cống.

Tôi thích thú lắng nghe tiếng bước chân mình vang trên mặt hè, vui vui nghĩ tới người phụ nữ trẻ đã dễ dàng bỏ buổi dạ hội để cùng tôi lang thang suốt đêm, dễ dãi tha thứ cho cái thô lỗ của kẻ si tình. Tôi hình dung lại tiếng cười, giọng nói sinh động, cặp môi dạn dĩ và dễ nhượng bộ của nàng, sung sướng thấy mình như một gã trai chẳng bị giằng buộc điều gì, điều này tôi nhận thấy rất rõ khi lang thang với nàng trong thành phố.

Sau bờ rào tối sẫm, treo im lìm giữa những cành cây trơ trụi, lấp ló một vầng trăng mỏng manh đang tan trên nền trời bừng sáng. Bình minh sáng xuân tinh khiết cháy sáng trên những nóc nhà, rọi những tia nắng qua các ô cửa sổ buông rèm kín mít, soi bầu không khí ấm nóng, ngái ngủ trong những căn nhà trên con phố giờ đây đã trở nên thân thiết với tôi, nơi đó có nàng - người đàn bà xa lạ, khát sống có cái miệng đa tình như nữ hoàng Sehezat. (Trời đất, chuyện gì xảy ra với tôi vậy? Đầu óc toàn điều nhảm nhí!)

Điều gì lôi cuốn tôi đến với người đàn bà ấy mãnh liệt như thế? Trò đùa nông nổi? Tôi bật cười nhớ lại hương vị đôi môi thèm khát của nàng. Tôi biết, dù thế nào, ngày mai tôi sẽ lại tìm đến với nàng.

Bỗng từ góc phố một chiếc xe tải bật đèn pha sáng chói, mở hết tốc lực phóng vút ra. Nó gầm rú nhằm thẳng vào tôi, thùng xe rung lên bần bật. Tôi kịp nhào vội lên vỉa hè, tim thắt cứng khi bóng đen đồ sộ của chiếc xe vụt qua cùng tiếng động cơ gào rú và luồng gió thốc mạnh. Trong buồng lái loáng thoáng một khuôn mặt méo mó vì cơn khóc tức tưởi. Mẩu thuốc lá cháy dở gã lái xe quẳng ra (hình như hắn nhằm ném vào tôi) cuốn mãi sau xe, lăn lóc, đập xuống mằt đường làm toé ra những tàn lửa nhỏ xíu rồi tắt lịm.

Tôi bừng tỉnh. Hắn phóng xe điên dại đi đâu vậy? Trên những con đường còn vắng lặng này, điều gì rượt đuổi hắn kinh khủng vậy? Cả tôi và hắn – hai kẻ giữa thành phố chưa thức giấc. Dù cố hình dung nguyên nhân và hậu quả có thể của cuộc đụng độ xuýt chết người này, khi kịp hoàn hồn, lí trí bảo với tôi rằng, cái liên kết giữa hai chúng tôi – đó chính là Cơn u mê tội lỗi và Cơn u mê tuyệt vọng được Ngẫu nhiên xô đẩy gặp nhau, cái ngẫu nhiên dệt lên những hoa văn vừa đơn giản, vừa phức tạp của cuộc đời.

Dịch từ Những Khoảnh Khắc của Iuri Bondarev
Sông Đà 22.4.86

Nhận xét