Trong Vòng Vây





Lời kể của một trung uý

- Suốt đêm vọng sang tiếng hát, tiếng la hét, tiếng đàn accordeon, hình như chỗ bọn Đức có đám cưới. Đến sáng, trên bờ chiến hào phía chúng xuất hiện ba bóng người: hai mụ đàn bà, và một tên sĩ quan Đức đứng giữa. Qua ống nhòm tôi thấy rõ một ả phốp pháp, vú to, còn ả kia da trắng, tóc tết bím như bé gái. Tên sĩ quan mặt tái mét, nhưng vẫn mỉm cười, cầm trong tay một bình rượu. Ả phốp pháp lắc lư cặp đùi, ôm lấy ả da trắng, hét lên giọng lanh lảnh: "Đừng bắn, các anh hãy nghe đây. Dưới thời bônsêvich bọn em chỉ có vỏ bánh mì, còn bây giờ sống với người Đức sướng lắm, có rượu vodka uống và mời các anh đây!". Rồi ả chỉ vào chiếc bình trong tay tên sĩ quan. Chính trị viên của tôi nói thầm: "Thế nào, khử thằng Đức chứ, trung úy?". Chúng tôi có hai khẩu súng trường bắn tỉa để ở hầm chỉ huy của tôi. "Không, - tôi nói, - thằng Đức để sau, nó không thoát được đâu. Hai con phản bội kia trước. Tôi con bên trái, anh con bên phải". Ả phốp pháp lại hét: "Sang đây với chúng tôi, các anh sẽ được thăng chức, được yêu, được làm chỉ huy!". Tôi rê điểm ngắm vào ả. Tôi nhìn thấy - ả cười cợt đấy, nhưng cũng đang run lắm, tay bấu chặt vào vai ả da trắng, ả kia cũng bám chặt vào ả như tìm sự che chở. "Nhằm hai con điếm, bắn!" - tôi ra lệnh. Tôi hạ ả phốp pháp. Ả gục ngay tại chỗ. Chính trị viên hạ ả da trắng. Tên sĩ quan quay đầu chạy. Tôi bắn gục hắn ngay tại chỗ hầm công sự.

... Hồi đó đại đội tôi có một trăm năm mươi người, gồm hai mươi lăm súng máy, sáu cán bộ chỉ huy và một trung sĩ quân y. Vậy mà khi phá vây về được với quân ta chỉ còn độc một cán bộ chỉ huy và ba chiến sĩ, cộng cả tôi là năm. Đến năm bốn mươi tư tôi trở thành chỉ huy một đại đội pháo ở vùng Iaxư. Ngoài vũ khí của ta, chúng tôi còn chiếm được sáu khẩu pháo Đức. Có lần người ta định thu của tôi số khẩu pháo Đức thừa ra so với phiên chế. Tôi bảo: "Không phải các anh cho tôi chiến lợi phẩm này, tôi phải chiến đấu và đổ máu mới giành được chúng. Và tôi sẽ dùng chúng để bắn tan xác lũ thú vật". Nói chung, có một điều gì đó xảy ra với tôi sau vụ mấy ả đàn bà khó hiểu ấy. Trở lại chuyện năm bốn mốt, khi chúng tôi phá vây ban đêm, chạy trên con đường rừng bị bom đạn cày xới, dẫn theo bốn chiến sĩ, tôi vừa chạy, vừa bắn, vừa khóc và nghĩ thầm:

"Trước chúng ta đã có cả triệu người chết. Ta không là người đầu tiên, cũng chẳng phải là người cuối cùng. Có điều mấy ả kia là ai? Bị bọn Đức ép buộc? Hay là thế nào? Biết đâu, họ không có tội?.."


Dịch từ Những Khoảnh Khắc của Iuri Bondarev

Nhận xét