Ba Người




- Có người tới kìa...

Anh cũng nghe thấy phòng bên có tiếng bước chân, tiếng áo quần sột xoạt, sợ hãi và bối rối anh đứng phắt dậy, ngoái ra nhìn.

Người vợ ốm yếu của anh đang đứng bên khung cửa: cao, gầy, mảnh mai như nhìn thấu qua được, chị lụng thụng trong bộ đồ mặc ở nhà, chân trần xỏ đôi dép lê. Đôi mắt to, sáng long lanh trên khuôn mặt nhợt nhạt nhìn họ đăm đăm, thế nhưng trong ánh mắt đó không có vẻ khinh bỉ phải có, cũng không có cả sự kinh giận. Chuyện gì xảy ra nếu chị biết mọi chuyện và không đủ sức kìm nén điều tất yếu sắp diễn ra. Nhưng chị chỉ hỏi nhỏ:

- Đấy ... đấy có phải là người buổi tối vẫn gọi điện cho anh không?

Không rời khỏi khung cửa, chị cười khẩy, chăm chú đến mức bình thản đứng quan sát từ xa người đàn bà xa lạ, kẻ định cướp đoạt người chồng khỏi cuộc đời chị. Người đàn bà kia lặng lẽ nhấc mình đứng dậy, hai tay run run nắm chặt chiếc sắc, gượng gạo cười với chị cố giấu nỗi hổ thẹn và thất vọng.

Dịch từ Những Khoảnh Khắc của Iuri Bondarev
Sông Đà 6.08.86 

Nhận xét