Đoạn Thoại Trên Ghế Công Viên



- Chị có chồng chưa? 
- Có, nhưng trước đây thôi.
- Vì... nhìn chị hãy còn trẻ.
- Ồ, con trai tôi năm tuổi rồi. Chúng tôi đã ly hôn.
- Chắc chị không yêu anh ấy?
- Giá không yêu! Nhưng sự thật dù tồi tệ, chấp nhận nó vẫn hơn điều gian dối tô vẽ bóng bẩy. Tôi có thể đã tha thứ nếu anh ấy trung thực kể mọi chuyện. Nhưng anh ấy toàn nói dối. Nào biện bạch, giải thích chuyện ấy xảy ra lâu rồi, từ hồi ở bệnh viện cơ. Rằng cô kia là bác sĩ, khác xa tôi, như trời với đất. Rằng anh ấy chỉ yêu mỗi mình tôi. Nhưng tôi không thể... tha thứ. Tôi bắt anh ấy quay lưng lại và trả lời mọi chuyện. Tôi hỏi, anh ấy trả lời. Khủng khiếp nhất là anh ấy khóc, nhưng vẫn cứ dối trá, dối trá mãi. Sau này, anh ấy xin được nuôi con... Hiện vẫn chưa lấy ai... Năm nào cũng đến đây thăm con...
- Anh ấy đến đâu phải chỉ để thăm cháu, chị hãy tin tôi điều đó.
- Vô nghĩa. Trong tôi tất cả đã cháy rụi, có chăng chỉ còn tro tàn thôi.

Dịch từ Những khoảnh khắc của Iuri Bondarev
Sông Đà 22.7.86

Nhận xét