Entry for January 13, 2008




Bằng một giọng chậm buồn đến đơn điệu “Đàn chim” đưa ta vào những suy tư rất Á đông với những lo toan vụn vặt, những thất vọng, đổ vỡ thường ngày. Tiếng thở dài kìm nén lúc mở đầu biến thành tiếng rên não nùng nơi những dòng cuối cùng…Buồn. Một nỗi buồn người già…

Bê bết bùn đất, trèo xuống từ thùng chiếc xe tải chở công nhân từ công trường về, việc đầu tiên là tạt vào chợ mua thức ăn, rồi rẽ vào hiệu sách trên đường về căn phòng tập thể heo hút gió lùa trên tầng năm…Sao hồi đó tôi mê sách thế. Thức ăn cho cái dạ dày chỉ có rau và đậu phụ hay lạc rang, nhưng thức ăn cho cái đầu thì ôm về hàng đống …Ôi một thời đã sống, một thời kỉ niệm in dấu suốt đời…

Sao tôi chọn dịch truyện này? Vì những gì hay ho, lớn lao thì những cây đại thụ trong nghề đã dịch hết rồi? Vì truyện ngắn này đoạt giải thưởng văn học Sri Lanca năm 1975? Hay đơn giản vì không biết dùng thời gian vào việc gì sau những giờ giờ làm việc ngoài công trường?

Dù với lý do gì khi dịch ta phải cảm nhận được tác phẩm mới có thể chuyển tải được nó sang tiếng Việt. Bây giờ, sau rất nhiều năm, đọc lại, tôi ngạc nhiên không hiểu tại sao mình chọn

Nhận xét