Khitri rất thích làm đồ chơi. Nó là đứa bé khéo tay. Nó đem những bao thuốc lá cắt thành những bông hoa sen, gấp những chiếc ví nho nhỏ. Mỗi khi đi làm về, tôi thường ghé vào chỗ mấy người bán hàng quen xin các bao thuốc thuốc đã hết mang về cho nó. Từ mấy cái lõi chỉ, đoạn nến cháy dở, vài đoạn dây cao su thằng bé mầy mò chế tạo ra những chiếc máy kéo. Cái lon đựng sữa bột rơi vào tay nó chỉ nửa tiếng sau đã biến thành cây đèn ngộ nghĩnh. Có cả một hòm đựng đầy những thứ Khitri làm. Nào chó, mèo, thỏ, bộ bàn ghế xinh xinh, máy kéo… Hiên nhà tôi chăng đầy những dây hoa do nó cắt. Dịp tết Đoan ngọ nó tết cho bọn trẻ con hàng xóm những chiếc giỏ hoa rất xinh. Nhìn những ngón tay con chuyển động khéo léo, tôi luôn nghĩ tới câu tục ngữ: “Anh điếc thì nhìn tinh nhất”. Có lẽ Khitri khéo tay đến thế chỉ vì nó không đi được. - Này con, để ba mang mấy thứ này ra cửa hàng nhờ bán nhé - có lần tôi đùa. - Đừng, ba ạ - nó phản đối. - Ba con mình sẽ bán chúng đi, được tiền đấy. ...