Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 8, 2012

Buổi sáng

Hình ảnh
Buổi sáng ngày thơ bé thoảng mùi chiếc lông chim câu lơ lửng bay từ ngoài sân vào cửa sổ và rớt xuống mặt gối nóng ấm ánh mặt trời.  Những Khoảnh Khắc - Iuri Bondarev

Đầu tiên

Hình ảnh
Gã khác biệt với những người trong bộ lạc của mình ở cái vẻ mơ mộng ít nói và cái thú tách riêng một mình.

Cái chung

Hình ảnh
Thế giới đa ngôn ngữ, nhưng tất cả mọi người khóc giống nhau và cười giống nhau. Dịch từ Những Khảnh Khắc của Iuri Bondarev

Ánh đèn trong cửa sổ

Hình ảnh
Bão tuyết tháng Giêng, tiếng vặn mình của hàng dương băng giá trong con ngõ, gió trên cao đập sầm sầm những mái tôn, cuốn thốc bụi tuyết từ những bờ mái, thổi bay nó trên những bờ rào trắng xoá, trên những đống tuyết tinh khôi. Nó, cái cửa sổ duy nhất trong đêm, hắt ra quầng sáng xanh ấm cúng, cũng giống mọi lần rực rỡ, ấm áp, k ín rèm, làm người ta phải chú ý, gợi lên một cảm giác khó chịu trước cái bí mật chưa phanh phui.

Sợ sân khấu

Hình ảnh
Cha tôi thường nói trong chiến tranh không thể quen với tiếng đạn rít. Tôi phát run vì sợ công chúng, không tài nào quen nổi – cũng giống như không thể quen với tiếng đạn rít. Khán phòng mờ mờ tối, rất khó nhìn, chỉ thấy những những khuôn mặt lờ mờ - đâu đó có tiếng ho, tiếng ghế cọt kẹt, thỉnh thoảng tiếng cười rúc rích, tiếng thì thầm. Chỉ cần trong lúc diễn mà tôi nghe thấy ở hàng ghế đầu tiếng miếng thẻ gửi áo khoác rơi xuống đất đã đủ làm tôi chợt kinh hãi như thể quần bị tụt. Ngay lập tức choáng váng vì nghĩ mình diễn nhàm chán, tẻ nhạt, tầm thường, tôi gần như bị lạc mạch diễn, quên luôn lời thoại và nói chung là sẵn sàng khóc oà như thể bị thần kinh. Và nếu trong hồi cuối cùng mà có ai đó đứng dậy, quỷ tha ma bắt, rồi khua lộp cộp đôi giầy mới về phía lối ra thì thất vọng của tôi chẳng để đâu cho hết, lúc ấy tôi chỉ muốn dừng thoại hét điên lên theo lưng anh ta: “Vội đi đâu cái con lừa ngu kia? Còn đủ thời gian ra tầu điện ngầm mà, đồ gia súc! Thoại vừa mới cất lên mà, ng

Chàng và Nàng

Hình ảnh
Chàng sợ chính những tình cảm của mình, thao thức vùi mình trong chăn chàng nghĩ: “Có thể những gì mình đang có với nàng là chỉ nỗi sợ hãi? Mình sẽ không bao giờ gặp nàng nữa, và nỗi sợ này là tình yêu cay đắng của mình sao?”. Ý nghĩ không còn sửa chữa được điều gì giày vò chàng: ngày mai nàng sẽ đi Irkutsk, xa cùng trời cuối đất, và họ sẽ mãi mãi chia lìa.

Những giọt lệ yếu mềm

Hình ảnh
Lẽ nào điều đó làm tôi rên rỉ cay đắng, không nguôi ngoai đến thế trong mơ? Có chuyện gì? Tôi làm sao thế này? Bất hạnh ấy xảy ra như thế nào?.. Những ai đã không còn bên tôi, những ai tôi xót thương đến buốt lòng, và còn những ai tôi sẽ không bao giờ thấy trên đời? Rồi tôi gọi, tôi nài nỉ họ đến bên mình với hy vọng duy nhất được thấy lại những khuôn mặt ruột thịt hằng trông ngóng. Tôi khát khao thấy lại những người mình yêu thương, những người mình đã buồn rầu tiễn đưa suốt quãng thời gian gần quên lãng của một đời đằng đẵng. Từ hoang vắng xáo động hiện về khuôn mặt của mẹ đông cứng trong quan tài, lúc ở ngoài nghĩa trang khuôn mặt ấy làm sửng sốt vì vẻ đẹp trẻ trung còn lưu lại trong kí ức tôi suốt đời. Tôi biết mẹ yêu tôi, cậu con cả của mẹ, yêu đến ganh tị, và tôi yêu mẹ bằng tình cảm tận tuỵ của đứa con trung thành sẵn sàng đem “lòng quả cảm của lính ngự lâm” bảo vệ mẹ trước mọi hiểm nguy. Tôi là một cậu trai mạnh mẽ, được dạy bảo bởi người cha nghiêm khắc, để giúp mẹ việc

Bụi

Hình ảnh
Nắng nóng suốt cả tháng, không khí trên sân học viện bị nung nóng đến độ qua lần áo quân phục ướt đẫm mồ hôi cả người vẫn cảm nhận được nó – cái ngột ngạt khó chịu như trong phòng tắm hơi tích tụ trên sân tập trải sỏi nóng bỏng. Thỉnh thoảng, sau những ô cửa sổ bị hàng phong lấp lóa trong nắng nóng che khuất thoáng hiện ra dãy tường dài màu xám – suốt con đường bụi cuốn mù mịt dưới bánh xe quân sự, tràn qua hàng rào lơ lửng hồi lâu.

Bông *

Hình ảnh
Chú mèo con gái sáu tuổi của tôi được tặng, tính vui vẻ, vui nhộn, giống một bọc tuyết trắng bạc biết nhảy nhót nô đùa. Chúng tôi nhận ngay nó làm thành viên gia đình, và con gái trang trọng trìu mến đặt cho nó một cái tên gọi âu yếm – Bông.

Con chó lạ

Hình ảnh
Chuyện của người chủ biệt thự - Đêm đêm con chó lạ tru quanh biệt thự của chúng tôi không thể chịu nổi, rồi nó dẫn Mery nông nổi của tôi đi suốt, sau những cuộc hò hẹn kiểu ấy cô nàng ngốc nhếch si tình trở về với bộ mặt hối lỗi, khúm núm ve vẩy cái đuôi.

Con yêu

Hình ảnh
Gợi về trong kí ức tôi hình ảnh toa tầu cũ kĩ, chật chội ngột ngạt hơi người khi chúng tôi từ một thành phố Ukraina trở về Matskova sau khi đi thăm bà mẹ vợ ốm.